
“Đạt ơi!” – Vy cất tiếng gọi lớn Đáp lại lời gọi của cô là một sự im lặng đáng sợ. Vy gần như không tin vào mắt mình nữa, nhưng Huy và Đạt dường như đã biến mất khỏi xe từ lúc nào mà cô không hề hay biết. Vy hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô lập tức chạy lại hỏi bác Lộc, thì được biết là hai người đó vừa xuống xe.
Nghe vậy, Vy yên tâm phần nào nhưng cô lại sực nhớ ra điều gì đó làm cả người cô lạnh vào đến tận xương sống, đầu óc cô quay cuồng. Vy nhớ chắc chắn rằng trên đoạn đường này không hề có trạm xe buýt nào cả và cho dù nếu có nãy giờ xe cũng không hề dừng lại nên không ai có thể xuống xe được. Nghĩ đến tin nhắn của người bạn, lòng Vy càng thêm sợ hãi và rối ren. Tay cô run cầm cập, tim đập thình thịch. Phải ít phút sau, lấy lại được bình tĩnh, Vy mới bắt chuyện với bác Lộc để quên đi nỗi sợ.
“Đoạn đường này nguy hiểm nhỉ, ở trên xe mà cháu cũng sợ lắm, không cẩn thận có thể gặp tai nạn.”
“Ừ” – Bác Lộc đáp – “Năm ngoái, lúc còn sống, bác lái xe qua đoạn đường này và người phụ nữ bế đứa con kia cũng sợ y như cháu vậy”.
Nghe câu nói kinh hồn này, Vy lặng người. Đầu óc cô thất kinh, tinh thần cô điên đảo. Tay chân cô cứng như tượng, tim đập thình thịch không thốt nên lời. Vy thực sự bị sốc bởi những gì đang xảy ra. Như vậy là đúng rồi, cô đang đi chung xe với những người đã chết, ít nhất là bác Lộc.
Cô không hiểu nổi chuyện kỳ lạ gì đang xảy ra. Toàn thân Vy lạnh cóng, lạnh hơn những đống tuyết phủ trắng hai bên đường, lạnh hơn cả cái giá rét của cơn gió thổi bên ngoài sườn núi, lạnh như thể cô đang đứng trong cõi âm. Vy bước lui lại, một tay ôm đầu, không dám nhìn ra phía sau, lại càng không dám nhìn về hướng bác Lộc đang ngồi. Bỗng cô mất thăng bằng và ngã xuống, đập đầu vào ghế và bất tỉnh. Xung quanh cô bây giờ là một màn đen sâu thẳm.
Bỗng thấy cơ thể mình ấm lên, Vy tỉnh khỏi cơn mê. Cô không biết mình đã ngất đi bao lâu, mà cũng không biết mình đang ở đâu. Cô không còn cảm giác đang di chuyển nữa. Lần cuối cùng cô còn tỉnh táo là lúc trò chuyện với bác Lộc, mà Vy biết chắc, đó chỉ là hồn ma của bác. Thảo nào mà lúc mới gặp ông ta ở bến xe, Vy đã thấy kỳ lạ, nhất là khuôn mặt và ánh mặt buồn rầu của ông ấy. Đôi mặt ấy như nhìn cô từ một nơi xa thăm thẳm. Giờ đây, Vy thậm chí còn không biết cô còn sống không, hay cũng đã ra đi theo chiếc xe rồi.
![]() |
Chuyến xe kinh hoàng (Phần 2) |
“Cô tỉnh lại rồi à?”
Tiếng nói khiến Vy tỉnh hẳn. Trước mặt cô là một người đàn ông mặc thường phục của cảnh sát. Thấy Vy tỉnh lại, ông ta đưa cô bình nước nóng và hỏi chuyện.
“Tôi là cảnh sát điều tra, hôm nay làm nhiệm vụ ở đây. Tôi đi ngang và thấy cô ngồi ngất xỉu tựa vào gốc cây, xung quanh không bóng người hay xe cộ. Tôi thực sự không hiểu cô lên đây bằng cách nào”
“Thưa anh” – Vy đáp – “thực sự tôi cũng không biết phải nói thế nào. Tôi đón xe buýt về thăm mẹ. Xe đi ngang qua đây thì…”
“Vô lý” – người cảnh sát cắt ngang – “làm gì có chuyện đó. Hôm qua tuyết lớn, đoạn đường này được lệnh đóng cửa, các chuyến xe buýt qua đây đều phải đi đường khác”.
Nghe vậy, Vy càng thêm bối rối. Rõ ràng là cô đã đón xe đến tận đây, mà sao lại bảo là đường này bị đóng.
“Cũng may cho cô” – người cảnh sát nói tiếp – “tôi đang đi hoàn tất hồ sơ về vụ tai nạn, cũng ngay tại đoạn đường này. Chính tại chỗ cô và tôi đang đứng đây, vào năm ngoái, một chiếc xe buýt chở khách đã bị trượt và lật úp trước khi lao xuống sườn núi. Theo những gì chúng tôi biết, có hai thanh niên nhảy khỏi xe lúc đó, chắc là để thoát nhưng bị xe lật lại, đè chết.”
Vậy là rõ ràng rồi. Những việc kỳ lạ trên xe, tin nhắn của bạn, lời nói của bác Lộc, sự biến mất của Đạt và anh chàng chủ tịch… tất cả đã rõ. Vy đã đi chung xe với những người xấu số đó. Những việc họ làm trên xe, có lẽ là những việc cuối cùng họ làm trước giây phút định mệnh ấy, và hai người nhảy khỏi xe khi đó, không ai khác chính là người yêu cũ của cô và bạn anh ta.
“Anh có thể nói rõ hơn không” – Vy hỏi người cảnh sát.
“Vụ này khá phức tạp.” – Viên cảnh sát thở một hơi rồi tiếp lời – “Sau khi đè chết hai thanh niên nhảy khỏi xe, chiếc xe xoay vài vòng rồi rớt xuống vực. Vì đường vắng nên phải gần một tiếng sau, những người qua đường mới tìm thấy xác hai thanh niên nọ và báo cho sở cảnh sát. Vì tuyết rơi dày đặc xóa mọi dấu vết, nên không ai nghĩ là có chiếc xe rớt dưới vực. Sau này khám hành lý hai người kia mới thấy vé xe buýt. Mà cũng phải cả tuần sau chiếc xe mới được kéo lên. Vì mọi dấu vết bị xóa nên việc điều tra mất cả năm.”
Nghe câu chuyện, Vy ngồi lặng người. Cô không ngờ trước lúc ra đi, Đạt lại ở trong hoàn cảnh như vậy. Lấy lại chút bình tĩnh, Vy định đứng dậy thì tay phải của cô hình như chạm vào vật gì đó rớt trên mặt đất. Cô quay người lại xem thì giật bắn mình khi nhận ra đó là cái dây chuyền đeo cổ của Đạt. Nó bị đen xạm một phần, có lẽ do lửa xẹt lúc tai nạn, và dính máu hết một nửa. Vy nhớ lại một lần Đạt có khoe về sợi dây này, nói rằng đó là món gia bảo, gia đình Đạt rất quý và truyền từ đời này sang đời khác.
Vy cầm sợi dây chuyền lên. Không hiểu sao nằm trên đống tuyết khá lâu nhưng mặt dây chuyền lại rất ấm. Nó làm cho bàn tay Vy ấm hơn, như một lời biết ơn Vy đã nhặt nó lên.
“Anh cho tôi quá giang chứ”
Người cảnh sát gật đâu. Bước đi lảo đảo lên xe cảnh sát để nhờ ông đưa về nhà mẹ, Vy không ngừng nghĩ về những việc đã xảy ra. Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao chiếc xe ma lại xuất hiện? Vy không kể cho người cảnh sát nghe về chiếc xe ma, vì cô biết có kể thì anh ta cũng không tin nên cô giữ riêng chuyện này cho bản thân mình. Vy thầm đoán rằng có lẽ chính Đạt, chính linh hồn Đạt đã hiện về, hướng dẫn cho Vy lên chiếc xe đó, rồi lại đưa Vy tới chỗ này, chỉ để lấy lại sợi dây chuyền quý giá của Đạt. Với cô, khả năng đó là hợp lý nhất, vì dù sao, cô cũng từng có mối tình sâu đậm với Đạt, và thậm chí cho đến bây giờ, sâu trong tim, cô vẫn còn rất yêu anh ta. Nghĩ vậy, lòng Vy nhẹ nhõm. Cô hứa là sẽ cất giữ sợi dây chuyền của Đạt kỹ và sẽ trao lại cho gia đình Đạt càng sớm càng tốt.
Bước xuống xe cảnh sát, Vy đang đứng trước ngôi nhà nhỏ của mẹ cô. Nó vẫn như ngày nào, nhìn thật ấm áp. Lúc này mặt trời cũng vừa lên. Cô vui mừng vì sóng gió đã qua. Vy sẽ cố quên đi những chuyện xảy ra trong sáng nay khi cô vào nhà với mẹ. Nghĩ vậy, Vy quay lại cám ơn người cảnh sát tốt bụng đã bỏ thời gian đưa cô về tận nhà.
“Cám ơn anh nhiều lắm! Không có anh tôi chẳng biết làm thế nào. Mà này, anh hãy sửa lại chiếc đồng hồ trong xe đi, nó chết rồi đấy, nãy giờ thấy vẫn thế, không chạy gì cả”.
“À” – người cảnh sát đáp – “Nó đã ngưng chạy gần một năm rồi, kể từ khi tôi đi điều tra vụ tai nạn xe buýt hồi năm ngoái, và trong một phút sơ suất, tôi đã lao xe xuống núi”
Nói đến đây, anh ta biến mất cùng chiếc xe, để lại một mình Vy đứng bất động vì kinh hoàng.
(...)
Tác giả: Theo Người đưa tin
Được thể hiện qua giọng đọc: Nhím Xù
Kỹ thuật: Nhím xù