Hừng đông (Chương 20 tiếp)

09:30, 18/12/2009

Tôi gỡ cánh tay Edward ra khỏi người, chỉ giữ lại một trong hai bàn tay của anh, và quay lưng lại với người phụ nữ xa lạ trong gương kia.

Tôi gỡ cánh tay Edward ra khỏi người, chỉ giữ lại một trong hai bàn tay của anh, và quay lưng lại với người phụ nữ xa lạ trong gương kia.

 


Chương 20 (Tiếp)

Tôi phải tìm cách để làm cho Carlisle im lặng, dù có thế nào đi nữa. Một ngày nào đó. Nếu như ông ấy không cần phải tạo ra thêm một ma-cà-rồng nào khác. Có vẻ như khả năng ấy là không tưởng để làm cho tôi cảm thấy tốt hơn để nói dối.

"Bố muốn con suy nghĩ - để kể với ta tất cả những gì con nhớ được", Carlisle nhấn mạnh một cách phấn khởi, và tôi không thể cản được vẻ nhăn nhó lướt qua mặt mình. Tôi không muốn phải giữ lấy điệu bộ giả dối, vì có thể tôi đã mắc sai lầm. Và tôi không muốn phải nghĩ nhiều về đám cháy ấy. Thật chẳng thích thú chút nào với những hồi ức của con người, nó rõ ràng đến hoàn hảo và tôi nhận thấy mình có thể nhớ được nó rất chính xác.

"Oh, bố xin lỗi, Bella", Carlisle xin lỗi ngay tức khắc. "Dĩ nhiên là cơn khát làm con không thoải mái một chút nào hết. Cuộc nói chuyện này có thể chờ được mà".

Cho đến khi ông ấy đề cập đến điều đó, cơn khát hoàn toàn nằm dưới tầm kiểm sóat. Có quá nhiều chuyện trong đầu tôi. Những phần não bộ riêng biệt của tôi đang kiểm soát ngọn lửa trong cuốn hỏng, gần như là một phản xạ, trong cái cách mà não của tôi đang cố nắm bắt lấy những hơi thở và cả máu nữa.

Nhưng điệu bộ của Carlisle lại mang theo ngọn lửa bày ra trước tâm trí tôi. Bỗng dưng, cơn khát là tất cả những gì tôi nghĩ về lúc này, và tôi nghĩ về nó ngày càng nhiều hơn, đau đớn hơn. Tôi đưa tay ôm lấy cổ họng, ngọn lửa từ bên ngoài như muốn làm tôi chết ngạt. Làn da ở cổ tôi trở nên thật lạ lẫm bên dưới những ngón tay. Quá mịn và bằng cách nào đó, nó cũng rất mềm mại, thật khó để cho rằng nó cứng như đá.

Edward buông tay và nắm lấy bàn tay kia của tôi, nhẹ nhàng kéo đi. "Đi săn nào, Bella".

Đôi mắt tôi trợn tròn và sự đau đớn của cơn khát như bị đẩy lùi ngay lúc này, tôi shock ngay tại chỗ.

Tôi? Đi săn á? Với Edward sao? Nhưng-.như thế nào? Tôi không biết phải làm sao cả.

Anh như đọc được nỗi sợ hãi trong biểu hiện của tôi và nở một nụ cười khích lệ. "Dễ lắm, em yêu. Cứ theo bản năng thôi. Đừng lo lắng, anh sẽ dạy em". Đoạn tôi không hề nhúc nhích, anh cười toét miệng rồi lại nhướn đôi mày. "Anh khá ấn tượng về việc em luôn muốn thấy anh đi săn đấy". Tôi bật cười thành tiếng vì câu nói hóm hỉnh đó (phần nào đó trong tôi lắng nghe tiếng chuông đang ngân vang rất tuyệt vời) Từng chữ anh nói ra đều nhắc cho tôi nhớ về những cuộc nói chuyện đầy u ám của con người. Và sau đó tôi dành cả một giây để chạy thật nhanh qua ngày đầy tiên ở cùng với Edward- -- hiện thực đang bắt đầu trong cuộc đời tôi, trong đầu tôi mà tôi không bao giờ quên được. Tôi không mong nó sẽ khó khăn để nhớ lại. Giống như đang cố gắng nheo mắt để nhìn qua một vũng lầy. Tôi biết với kinh nghiệm của Rosalie thì cho dù nếu ký ức con người của tôi có đầy đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ không bao giờ chịu đầu hàng chúng. Tôi không muốn quên đi những khoảng thời gian mà tôi đã giành cho Edward, cho dù bây giờ, khi mà sự bất tử đã phủ lấy chúng tôi. Tôi vẫn sẽ luôn chắc chắc rằng những ký ức của con người ấy sẽ bám chặt vào suy nghĩ ma-cà-rồng của tôi bất di bất dịch.

"Ta đi chứ?" Edward hỏi. Anh đưa tay lên nắm lấy bàn tay vẫn đang đặt trên cổ tôi. Những đầu ngón tay của anh vuốt nhẹ xuống cuốn hỏng tôi. "Anh cũng không muốn em săn đâu", anh thì thầm trong một giọng thật trầm. Kiểu mà tôi chưa từng được nghe trước đây.

"Em ổn mà". Tôi ngân dài như một thói quen con người. "Khoan đã. Trước tiên."

Nó có quá nhiều. Tôi chưa bao giờ trả lời những câu hỏi của mình. Có những điều còn quan trọng hơn cả cơn nhức nhối.

Bây giờ thì Carlisle lên tiếng. " Sao con?"

"Con muốn nhìn thấy con bé. Renesmee."

Thật khó khăn đến kỳ cục khi gọi tên nó. Con gái tôi; thậm chí nghĩ đến thôi cũng là quá khó rồi. Tất cả như có một khoảng cách. Tôi cố gắng nhớ lại mình đã cảm thấy thế nào vào ba ngày trước, một cách tự nhiên, tôi thả tay khỏi Edward và bất giác sờ lên bụng mình.

Phẳng lì. Tôi níu lấy miếng vải xanh nhợt nhạt phủ quanh làn da tôi, lại một lần nữa hoảng sợ, trong khi một phần không mấy quan trọng trong tôi lại nhớ ra rằng chính chị Alice đã băng bó cho tôi.

Chẳng có gì còn lại trong tôi cả, và tôi lờ mờ nhớ lại mùi hương của dòng máu đang dịch chuyển, nhưng theo tính chất vật lý thì điều đó rất khó có thể diễn ra được. Tất cả những gì tôi biết là yêu thương cái sinh linh bé bỏng trong tôi. Bên ngoài, cô bé giống như cái gì đó mà tôi phải hình dung ra. Một giấc mơ kì lạ - một giấc mơ mà một nửa là ác mộng.

Trong khi tôi đang vật lộn với mớ hỗn độn của mình, tôi lại nhìn thấy Edward và Carlisle trao nhau một ánh mắt đầy cảnh giác.

"Sao ạ?" Tôi hỏi dò.

"Bella", Edward thành thật. "Đó thật sự không phải là một ý hay đâu. Con bé một nửa là người, em à. Tim của nó đập, và máu nó chảy trong huyết quản. Cho đến khi cơn khát của em hoàn toàn có thể kiềm chế được- em sẽ không muốn đẩy con bé vào vòng nguy hiểm chứ, phải không?"

Tôi chau mày. Tất nhiên là tôi không hề muốn như thế rồi.

Tôi ở ngoài tầm kiểm soát à? Rắc rối, đúng. Dễ dàng mất tập trung, đúng. Nhưng nguy hiểm? Với đứa bé à? Con gái tôi sao?

Tôi không thể chắc rằng câu trả lời sẽ là không. Nên tôi sẽ phải kiên nhẫn thôi. Điều đó nghe ra thật là khó khăn. Vì cho đến khi tôi nhìn thấy cô bé lần nữa, thì điều đó không thể là sự thật được. Chỉ là một giấc mơ kì lạ- của một người lạ mà thôi-

"Nó đâu?" Tôi chăm chú lắng nghe, và tôi nghe thấy nhịp đập trái tim phát ra từ tầng dưới. Tôi nghe thấy hơi thở của nhiều hơn một người - một cách nhanh chóng, họ cũng đang lắng nghe. Có chút gì đó rung rung, gõ nhẹ, mà tôi không thể xác định được-

Và âm thanh của nhịp đập trái tim sao mà ẩm ướt và khẩn khoản đến thèm kinh khủng, và miệng tôi lại bắt đầu nhỏ nước.

Vậy nên chắc chắn tôi sẽ phải học cách đi săn trước khi gặp nó. Đứa con mới sinh của tôi.

"Con bé ở cùng Rosalie à?"

"Đúng vậy", Edward trả lời nhanh, và tôi có thể hiểu được điều gì làm anh bối rối. Tôi nghĩ anh và Rosalie đã vượt qua cái sự khác biệt giữa họ. Sự thù hận lại bùng nổ nữa sao? Trước khi tôi có thể hỏi thì anh đã kéo tay tôi lôi đi xa khỏi cái dạ dày bẹp dí của tôi, một lần nữa anh giật lại một cách nhẹ nhàng.

"Chờ đã", tôi phản đối lần nữa, cố gắng tập trung. "Còn Jacob thì sao? Và cả Charlie nữa? Hãy kể cho em tất cả những gì mà em đã bỏ lỡ đi. Em đã- hôn mê trong bao lâu rồi?".

Edward dường như chẳng họ để tấm đến sự ngập ngừng ở từ cuối của tôi. Thay vào đó, anh ấy lại trao đổi một cái nhìn khác với Carlisle.

"Đã có chuyện gì xảy ra vậy?" Tôi thầm hỏi.

"Không có chuyện gì là không ổn cả", Carlisle nói với tôi, nhấn mạnh từ cuối cùng theo một cách khác .

"Không có gì thay đổi nhiều, thật ra - con không biết những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua đâu. Mời thứ diễn ra rất nhanh. Edward đã làm một công việc xuất sắc. Hoàn toàn mới mẻ - việc tiêm nọc độc thẳng vào tim con là sáng kiến của nó đấy". Ông dừng lại mỉm cười một cách tự hào rồi thở dài. "Jacob vẫn ở đây, và Charlie vẫn tin rằng con đang bị ốm. Ông ấy vẫn tin rằng bây giờ con đang ở Atlanta, và đang phải trải qua một cuộc xét nghiệm CDC. Chúng ta đã báo cho ông ấy một số liệu tệ hại, và ông ấy tuyệt vọng. Esme đang nói chuyện với ông ấy".

"Mình nên gọi ông ấy-.", tôi rì rầm với chính mình, nhưng, lại đang nghe giọng nói của mình, tôi hiểu ra những khó khăn mới mà tôi sẽ phải đối mặt. Ông ấy sẽ không nhận ra giọng nói này đâu. Tôi sẽ không đảm bảo được cho ông ấy. Và rồi một sự ngạc nhiên khác lại xâm nhập một cách đột ngột. "Chờ đã - Jacob vẫn ở đây ư?"

Lại một ánh nhìn khác giữa bọn họ.

"Bella", Edward nói nhanh. "Có rất nhiều chuyện để tranh cãi, nhưng chúng ta nên chăm sóc cho em trước. Em sẽ bị đau đấy-."

Khi anh nhằm đến điều đó. Tôi chợt nhớ ra ngọn lửa trong cổ họng và phải nuốt nó trong sự rối loạn. " Nhưng Jacob-"

"Chúng ta có toàn bộ thời gian trên thế giới để giải thích mà, em yêu". Anh nhắc tôi một cách dịu dàng.

Dĩ nhiên. Tôi có thể chờ đợi câu trả lời lâu hơn một chút; sẽ dễ dàng để lắng nghe hơn khi mà sự nhức nhối của cơn khát không bao lâu nữa sẽ làm tan biến đi sự tập trung của tôi. "Vâng. Được rồi."

"Khoan, khoan, khoan", tiếng Alice reo lên từ ngoài cửa. Cô như nhảy múa qua căn phòng, trông thật đáng yêu. Cũng giống với Edward và Carlisle, tôi cảm thấy hơi shock khi tôi thật sự nhìn vào gương mặt cô ấy lần đầu tiên. Dễ thương quá. "Em đã hứa là chị sẽ là người đầu tiên ở đó mà! Sẽ ra sao nếu hai người bỏ qua cả những điều gì đó đáng nghi chứ?"

"Alice", Edward phản đối.

"Sẽ chỉ phải mất một giây thôi mà!". Và cùng với điều đó, Alice lao ra từ căn phòng.

Edward thở dài.

"Cô ấy nói gì vậy?"

Nhưng Alice đã quay lại, cô cầm theo một cái gương có khung được mạ vàng rất to, bằng với chiều cao của cô ấy, lấy từ phòng của Rosalie, và khoảng thời gian riêng tư lại càng giãn ra.

Jasper vẫn trầm tư và yên lặng, tôi sẽ không nhận được một sự để ý nào từ anh khi anh theo Carlisle. Giờ anh lại bước đi, đến cạnh Alice, đôi mắt anh dò xét những biểu hiện của tôi. Vì ở đây, tôi là người nguy hiểm.

Tôi biết là anh cũng sẽ phải nếm trải sự phiền muộn quanh tôi, anh cũng sẽ phải cảm nhận được cú shock mà tôi học được từ gương mặt của anh ngay cái nhìn đầu tiên.

Qua đôi mắt con người mù lòa của tôi, vết thương lòng từ những chuyện cũ trong cuộc sống của anh cùng với đội quân tân ma-cà-rồng ở phía Nam đã gần như là vô hình. Tôi chỉ có thể nhận ra nó khi sáng trời, vì khi đó chỉ có ánh sáng mới có thể hiện rõ được những đường nét mờ ảo thôi.

Bây giờ thì tôi có thể nhìn thấy được vết sẹo là điểm nổi trội nhất của Jasper. Thật khó để cho đôi mắt tôi vượt qua được sự tàn phá của cổ và quai hàm - khó để tin rằng đã có rất nhiều thứ sắc như răng đang xé toạc cổ họng của anh cho dù anh có là một ma-cà-rồng đi chăng nữa.

Theo bản năng, tôi như căng ra để che chở cho chính mình. Bất kỳ ma-cà-rồng nào mà nhìn thấy Jasper cũng đều sẽ phản ứng như thế. Vết sẹo như một bản thông báo sáng đèn vậy. Nguy hiểm, họ hét lên. Đã có bao nhiêu ma-cà-rồng đã cố gắng giết Jasper? Cũng cùng với số người đã chết trong sự cố gắng.

Jasper vừa nhìn vừa cảm nhận những đánh giá của tôi, sự thận trọng của tôi, và anh cười một cách gượng gạo.

"Edward đã làm cho chị rất buồn vì đã không để em soi gương trước ngày cưới", Alice nói, lôi sự chú ý của tôi khỏi người tình gây hoảng sợ của chị. "Chị không muốn bị nó khiển trách chị thêm lần nào nữa đâu".

"Khiển trách á?". Edward nhướng một bên mày lên, nghi ngờ hỏi.

"Có lẽ là chị hơi cường điệu quá rồi", chị rì rầm một cách lơ đãng đoạn xoay cái gương vào mặt tôi.

"Vậy thì chị làm như thế chỉ để thỏa sự tò mò của mình mà thôi", anh phản đối.

Alice nháy mắt với anh.

Tôi chỉ nhận thấy được sự tráo đổi này bằng một phần nhỏ sự tập trung của mình. Còn phần nhiều nhất của tôi lại dán vào người trong gương kìa.

Phản ứng đầu tiên là không suy nghĩ được gì cho ra hồn hết. Người lạ ở trong gương kia đẹp miễn chê. Đẹp như chị Alice hay Esme đến từng chút một . Cô như một dòng chảy phẳng lặng, trên gương mặt như ánh trăng với làn da trắng ngà tuơng phản với mái tóc dầy đen bóng . Chân tay của cô thì mịn màng và khỏe mạnh, làn da sáng lấp lánh huyền ảo, rực rỡ như ngọc trai.

Phản ứng thứ hai của tôi là sự khiếp sợ.

Cô ấy là ai? Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã không thể tìm thấy gương mặt mình đang chìm lấp đâu đó trong sự mịn màng, những mặt phẳng đặc trưng đến hoàn hảo.

Và đôi mắt của cô ấy! Cho dù tôi mong ngóng chúng đi chăng nữa, đôi mắt của cô ta vẫn cứ làm cho tôi run lên vì khiếp sợ.

Và trong lúc mà tôi nghiền ngẫm và phản ứng, thì gương mặt của cô ta lại trở nên bình tĩnh đến mức hoàn hảo, một khắc hỏa của một vị nữ thần, chẳng họ biểu lộ một chút sự bấn loạn nào đang khuấy động trong tôi cả. Và đôi môi dày của cô cử động.

"Đôi mắt?" Tôi thì thầm, chẳng có thiện cảm nào khi nói đôi mắt của tôi cả. "Bao lâu lận?"

"Nó sẽ tối hơn bình thường vài tháng đấy em yêu". Edward nhẹ nhàng nói, một giọng rất thoải mái. "Máu của động vật nhạt màu hơn máu của con người. Chúng sẽ chuyển từ màu hổ phách sang màu vàng".

Đôi mắt tôi sẽ sáng chói như cái màu lửa đỏ xấu xa ấy trong vài tháng ư?

"Vài tháng á?", Giọng tôi cao hơn, thật nặng nề. Trong gương, đôi mày hoàn hảo nhướn lên ngờ vực trên đôi mắt bừng lên một màu đỏ thẫm - sáng hơn trước kia rất nhiều.

Jasper tiến lên trước một bước, báo động cho tôi một mối lo đột ngột xảy đến. Anh biết ma-cà-rồng mới rất khỏe; có phải những cảm xúc ấy đã linh cảm rằng tôi sẽ gây ra sự sai sót nào đó không?

Không có ai trả lời câu hỏi của tôi cả. Tôi phóng tầm nhìn về phía Edward và Alice. Đôi mắt của cả hai người họ hơi mất tập trung - phản ứng với sự lo lắng của Jasper. Lắng nghe nguyên nhân của nó, nhìn vào tương lai trước mắt.

Tôi trút một hơi thở sâu và vô nghĩa.

"Không, em ổn mà", Tôi hứa với họ. Tôi đảo mắt về phía người lạ kia trong gương và quay lại. "Chỉ là-có quá nhiều thứ mới mẻ mà em phải đón nhận".

Jasper chau mày, làm nổi bật hơn hai vết sẹo ở bên mắt trái của anh.

"Anh không biết nữa", Edward rì rầm.

Người phụ nữ trong gương lại cau mày. "Em có bỏ lỡ câu hỏi nào sao?"

Edward cười toe. "Jasper ngạc nhiên là sao em lại làm được điều đó".

"Làm được gì cơ?"

"Điều khiển những xúc cảm của em đó, Bella", Jasper trả lời. " Anh chưa từng thấy một tân ma-cà-rồng nào làm được như vậy cả - ngăn cản cảm xúc theo cách đó. Em đã suy sụp, nhưng khi em nhận ra em làm liên lụy đến bọn anh , em lại kiềm chế, lấy lại sức lực còn hơn cả chính bản thân em. Anh đã được chuẩn bị để giúp em, nhưng em đã không cần đến nó".

"Điều đó là sai sao?" Tôi hỏi. Cả cơ thể tôi như đông cứng lại, chờ đợi lời phán quyết của anh.

"Không", anh nói, nhưng giọng anh có vẻ không chắc chắn lắm.

Edward vuốt ve cánh tay tôi, làm tôi như muốn tan chảy. "Rất ấn tượng đấy, Bella, nhưng bọn anh không hiểu. Bọn anh không biết là có thể giữ nó được bao lâu".

Tôi nhận ra từng phần của giây. Tôi sẽ cắn bất kì lúc nào? Tôi sẽ trở thành một con quái vật à?

Tôi không thể cảm nhận được rằng nó đang đến-Có lẽ chẳng có cách nào để đoán trước được điều này.

"Nhưng em nghĩ gì vậy?" Alice hỏi, tay chỉ tay vào gương với một chút lòng kiên nhẫn trong lúc này đây.

"Em không chắc nữa". Tôi rào lại vì không muốn mình phải thú nhận rằng tôi đã thực sự hoảng sợ.

Tôi nhìn chòng chọc vào người phụ nữ với đôi mắt khiếp khủng, tìm kiếm những phần của tôi. Có cái gì ở đó trên đôi môi như được đẽo gọ t của cô - nếu như bạn nhìn sâu vào vẻ đẹp đến choáng váng của cô ta, thì sự thật là môi trên của cô ta hơi mất cân bằng, đầy đặn hơn so với bên dưới. Tôi tìm kiếm trong số những người thân quen này một vài khe hở để làm cho tôi cảm thấy khá hơn được phần nào. Có vẻ như là phần còn lại của tôi cũng ở trong đó.

Tôi thử giơ tay lên, và bước đến người phụ nữ bản sao trong gương, cũng chạm vào mặt cô ta. Đôi mắt màu đỏ thẫm của cô nhìn tôi một cách thận trọng.

Edward thở dài.

Tôi quay lưng lại về phía cô ta và nhìn anh, nhướng một bên mày.

"Anh thất vọng sao?" tôi hỏi, giọng nói điềm tĩnh của tôi ngân vang.

Anh cười. "Đúng vậy", anh thú nhận.

Tôi cảm thấy cực shock qua bộ mặt điềm tĩnh của mình, theo ngay sau đó là sự tổn thương.

Alice càu nhàu. Jasper ngả người về phía trước một lần nữa, đợi để tôi cắn.

Nhưng Edward đã phớt lờ họ và choàng cánh tay anh qua thân hình như vừa mới đông cứng lại của tôi thật chặt, đặt đôi môi anh lên má tôi. "Anh thỉnh thoảng cũng hy vọng rằng mình sẽ có thể đọc được suy nghĩ của em, rằng nó giờ đây là của riêng anh rồi", anh rì rào. "Và anh ở đây, gần như là tuyệt vọng, kinh ngạc với những gì có thể xảy ra trong đầu em".

Tôi thấy khá hơn một chút.

"Ồ vâng", tôi nhẹ nhàng nói, với chút yên lòng vì những suy nghĩ của tôi vẫn của riêng tôi. "Em cá là não em sẽ không làm việc được chính xác nữa. Ít nhất thì em cũng dễ thương đấy chứ".

Mời chuyện trở nên dễ dàng hơn khi cười đùa với anh để giảng hòa, để nghĩ một cách thẳng thắn. Để là chính mình.

Edward gầm gừ trong tai tôi. "Bella, em chưa bao giờ chỉ đơn thuần là dễ thương cả."

Rồi anh quay mặt ra xa, thở dài. "Được rồi, được rồi", có lẽ anh nói với ai đó.

"Gì vậy?" tôi hỏi.

"Em đang làm Jasper bực mình hơn được một lúc rồi đấy. Anh ấy có lẽ sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi em đã đi săn".

Tôi nhìn qua vẻ mặt lo lắng của Jasper và gật đầu. Tôi chẳng muốn tấn công ở đây đâu, nếu điều đó có tới đi chăng nữa. Được bao quanh bởi những cái cây còn tốt hơn là bị bao quanh bởi những người trong gia đình.

" Được rồi. Đi săn nào", tôi đồng ý, dây thần kinh của cơn khát làm dạ dày tôi run lên. Tôi gỡ cánh tay Edward ra khỏi người, chỉ giữ lại một trong hai bàn tay của anh, và quay lưng lại với người phụ nữ xa lạ trong gương kia.

Tác giả: Stephenie Meyer

NXB Trẻ - Giá bìa: 155.000 VNĐ