Bi kịch Trái Tim Mùa Thu: Giữa ngã ba đường, tình yêu dẫu đậm sâu vẫn đành buông bỏ

10:29, 12/12/2017

Mối tình bi đát của hai nhân vật chính trong bộ phim Hàn Quốc kinh điển Trái tim mùa thu cho đến nay vẫn ám ảnh nhiều khán giả...

Mối tình bi đát của hai nhân vật chính trong bộ phim Hàn Quốc kinh điển Trái tim mùa thu cho đến nay vẫn ám ảnh nhiều khán giả...

Hẳn các khán giả truyền hình 8x và 9x đời đầu vẫn chưa quên Trái tim mùa thu - một trong những bộ phim Hàn Quốc đầu tiên được chiếu tại Việt Nam với sự góp mặt của những tên tuổi hàng đầu như Song Hye Kyo, Song Seung Hun và Won Bin. 16 tập phim là câu chuyện đầy bi thương của Joon-suh và Eun-suh với một tình yêu trắc trở vì bị ngăn cấm. Và có lẽ, trong hành trình yêu đầy trái ngang đó, cuộc hội ngộ cuối cùng tại trang trại của họ ở tập 14 là cảnh phim để lại ấn tượng khó quên nhất trong lòng khán giả.

Joon-suh và vị hôn thê chuẩn bị sang Mỹ. Trước khi rời đi, anh muốn quay lại nơi kỷ niệm với người con gái anh yêu để nhìn ngắm và tạc ghi một lần cuối cùng, để rồi gặp lại Eun-suh giữa bao nghẹn ngào mừng tủi như một định mệnh đã được số phận an bài. Họ cùng đi dạo trên cánh đồng cỏ lau cao quá đầu, và thì thầm với nhau những lời yêu thương chôn giấu.

Ráng chiều vàng ruộm. Gió thổi hiu hiu. Dường như ngồi trước anh không phải một Eun-suh can trường và mạnh mẽ kiếm sống nuôi cả gia đình, mà vẫn chỉ là cô nhóc Eun-suh thích ngồi sau xe anh đạp và luôn dỗi hờn mỗi khi bị anh chê ngốc. Cô nhóc nói rằng muốn tới nơi này để nói với anh lời tạm biệt cuối cùng, vì cô tin dù ở đâu anh cũng vẫn nghe được tiếng lòng cô tha thiết. 

Bởi trang trại đơn sơ này chính là nơi anh cùng cô chạy trốn khỏi định kiến gia đình để được sống thật một lần với con tim yêu nồng cháy. Họ cùng đi chợ mua quần áo, cùng nấu cơm, cùng nhóm lửa. Đây là nơi cô khắc tên mối tình đầu, là lần đầu tiên anh tặng cô một bó hoa dại, và là lần duy nhất anh đeo vào tay cô chiếc nhẫn cưới cùng lời giản dị “Chúng mình kết hôn đi.” Dẫu lời hứa đinh ninh bị xã hội chà đạp, bị gia đình phản đối, thì ít nhất phút giây ấy cô đã được sống trong tình yêu bộc trực và chân thành của người cô thương mến. 

 “Em muốn gặp anh. Em nhớ anh. Em thực sự rất nhớ anh. Dù cho anh có ở ngay bên cạnh thì em vẫn nhớ anh.” Những lời Eun-suh nói vừa như gào thét, lại như thầm thì, rồi tan ra giữa cánh đồng lau sậy. Trong ánh chiều tà yên ắng, cảnh phim như một giấc mơ dịu dàng hư ảo. Hãy chỉ nhìn nhau thôi, và đừng hỏi em về những lo toan tầm thường. Chỉ một ngày thôi, để em được yêu anh trong một chiêm bao rất thật.

Góc máy zoom gần lại cùng lúc tiếng nhạc da diết vang lên. Eun-suh ngả đầu vào vai anh và Joon-suh ứa nước mắt. “Anh ước gì mình có thể ở bên nhau như thế này mãi mãi. Nếu điều đó là không thể, anh ước mình có thể chết được cùng nhau.”Anh khóc cho tình yêu bi đát của anh, khóc cho sự trớ trêu của số phận, và khóc cho sự bất lực của chính mình. Giá như anh mạnh mẽ hơn thì người con gái trong lòng anh giờ đây đã không khóc ròng cho ly biệt. Sao trời xanh không hiểu thấu được tấm chân tình này mà cho anh được ôm Eun-suh bé nhỏ vĩnh viễn. 

 “Chúng ta hãy chỉ yêu nhau trong trái tim thôi anh nhé.” Eun-suh nói với Joon-suh mà cũng như nói với chính mình. Vì hạnh phúc của tất cả, vì để không làm tổn thương những người họ yêu thương mà tình yêu này chỉ có thể chôn giấu thẳm sâu trong hai trái tim đang chực vỡ nát. Phải rồi, dối trá thì đã sao? Họ chẳng thể yêu thêm ai được nữa.

Tiếng piano dồn dập những nốt cao dần vừa như những đớn đau và giằng xé trong nội tâm hai người, vừa như tiếng kêu gào của một tình yêu không thể nói. Tủi hờn và ấm ức vỡ tan trong cái chạm môi vụng dại giữa hai hàng nước mắt và những cơn nức nở không ngừng. Họ hôn nhau. Họ kề trán. Anh đau đớn ôm cô vào lòng. Nụ hôn đầu tiên. Nụ hôn sau cuối.

 

 

Tất nhiên, khi Eun-suh nói rằng cô muốn chết trước, Joon-suh đã không biết rằng cô mắc bệnh máu trắng. Khi anh nắm tay cô đi lên đồi, cô ngồi thụp xuống vì mệt, nhưng vẫn tinh nghịch đòi anh cõng. Giữa cánh đồng rộng lớn trong ánh hoàng hôn dần tàn, anh yêu chiều cõng cô trên lưng như những ngày xưa trên đường đi học.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng, bóng chiều thơ mộng. Nếu để ý kỹ, hẳn khán giả sẽ nhận ra cảnh phim này là sự tái hiện của những bức tranh Joon-suh vẽ cho buổi triển lãm. Nàng thơ của anh không ai khác chính là cô bé dễ thương với đôi mắt to đen láy và một tình yêu trong sáng anh đang cõng trên lưng. Đối với anh, ngày có Eun-suh là ngày đẹp trời, nơi có Eun-suh là nơi thanh cảnh.

Những lời yêu và những quan tâm dằn lòng giấu kín được anh phác lên tranh. Đạo diễn Yoon Suk-ho đã rất khéo léo khi chọn góc quay ngược sáng để gợi nhớ về tranh của Joon-suh vì trong đó anh cũng chỉ vẽ cô như một chiếc bóng. Đối với anh, cô mãi mãi là nàng thơ đẹp nhất, nhưng cũng mãi mãi chỉ là một giấc mộng xa vời mà kiếp này anh không nắm được.

Rốt cuộc thì tình yêu đã không chiến thắng được tình thân. Dù đã cả gan chạy trốn, nhưng Joon-suh và Eun-suh vẫn phải chọn bạn bè và cha mẹ. Cuộc gặp gỡ cuối cùng này càng vì thế mà thêm bi kịch và bất hạnh. Khán giả đau lòng bởi đây chính là thực tế: đứng ở ngã ba đường, tình yêu dẫu đậm sâu vẫn không thể là thứ nhất.

 

 

Trái tim mùa thu dù không có một cái kết có hậu khi hai nhân vật chính đều phải chết, nhưng ít nhất tình yêu của họ đã được bảo toàn. Điều ước của Joon-suh đã thành hiện thực. Trời xanh quyết không se duyên cho anh kiếp này, nhưng mối tình của anh và Eun-suh đã trở thành biểu tượng. Một tình yêu bền bỉ da diết. Một tình yêu thăm thẳm đậm sâu. Một tình yêu bi thương thống khổ. Có ai đó đã hát rằng, tình không đau đớn thì chẳng là yêu.

NÊN QUAN TÂM

 

Song Hye Kyo: Nữ thần luôn xứng đáng tìm được hạnh phúc!
Song Hye Kyo: Nữ thần luôn xứng đáng tìm được hạnh phúc!

 

Ước mơ vươn tới một ngôi sao:
Ước mơ vươn tới một ngôi sao: "Thánh đường" tỏ tình độc nhất vô nhị trong lịch sử phim Hàn
Những bóng hồng từng
Những bóng hồng từng "qua tay" Song Seung Hun

Theo Khampha.vn