Tôi chia tay khi biết bố bạn gái điều trị tâm thần

10:07, 30/11/2017

Tôi vẫn rất yêu em, nhưng lại sợ sau này em giống bố, sẽ trở thành gánh nặng cho tôi...

Tôi vẫn rất yêu em, nhưng lại sợ sau này em giống bố, sẽ trở thành gánh nặng cho tôi...

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Bạn gái kém tôi 2 tuổi, chúng tôi yêu nhau được hơn 1 năm. Em là một cô gái nhỏ nhắn, thông minh và có tấm lòng nhân hậu. Từ một chàng công tử con nhà giàu, luôn chỉ biết ăn chơi và làm bố mẹ phiền lòng, từ khi yêu em, tôi đã biết cần phải chia sẻ với những người xung quanh, biết nghe lời bố mẹ nhiều hơn và biết yêu thương nhiều hơn.

Bố mẹ rất vui, khi biết tôi quen được một cô gái tốt, có trái tim nhân hậu.  Em có hoàn cảnh gia đình khó khăn, bố mẹ đều làm công nhân đã nghỉ hưu, lại nuôi 3 chị em ăn học, nhưng chưa khi nào em mở mồm xin tôi tiền hay đòi mua quà đắt tiền. Tính em khác hẳn với những cô gái khác tôi đã từng quen.

Mẹ tôi vẫn nói, thời đại này, những cô gái như em không còn nhiều, đúng vậy! Em là cô gái duy nhất tôi gặp không bao giờ chê bai hay nói xấu người khác, không màng đến những cái gì không thuộc về mình. Kể cả những lúc khó khăn nhất, em cũng luôn nhìn đời với ánh mắt lạc quan, vui vẻ và tràn trề hy vọng. Tôi học được em rất nhiều và yêu em nhiều hơn.

Nhưng có một chuyện em giấu tôi, đó là trước đây bố em đã từng bị tâm thần, phải điều trị một thời gian dài mới khỏi, và bây giờ lại đang phải tiếp tục điều trị tại bệnh viện. Em giấu tôi, có lẽ vì không muốn tôi biết chuyện này, cũng có thể vì em xấu hổ khi bố mình bị bệnh tâm thần.

Mỗi khi tôi điện thoại cho em, em thường nói em đang bận, nên từ chối gặp, nhưng thực ra em đang ở bệnh viện chăm sóc bố. Nghe bạn bè em kể, có những thời điểm, bố em kề dao vào tất cả những thành viên trong gia đình dọa nạt. Tôi nghĩ đến đã thấy xởn gai ốc.

Tôi tâm sự với mẹ, mẹ nói bệnh này không lây nhưng nếu bố bị thì rất có thể sau này con cái cũng bị. Tôi sợ sau này em cũng giống bố, nên lặng lẽ rời xa em mà không giải thích lý do. Sau khi bố khỏi bệnh, em đến gặp tôi để hỏi rõ mọi chuyện, tôi chẳng tìm được lý do gì nên phải nói thật rằng bố em bị bệnh.

Em lặng lẽ rời xa tôi như cách em đến và cách em đối xử với những người không thích mình. Có thể em cũng rất buồn, nhưng không nói ra với tôi. Còn tôi, xa em cũng chẳng hạnh phúc gì, nhớ thương nhưng tôi lại không muốn em là gánh nặng cho mình sau này.

Theo Báo Đất Việt