Vì đâu em mắc căn bệnh thế kỉ?

10:02, 01/12/2009

Cô sắp chết rồi, cô đã bị nhiễm giai đoạn cuối rồi. Nghĩ lại những lần “đi khách” trước đây cô không khỏi rùng mình. Không biết đã có bao nhiêu người bị nhiễm căn bệnh thế kỉ này từ cô?

Cô sắp chết rồi, cô đã bị nhiễm giai đoạn cuối rồi. Nghĩ lại những lần “đi khách” trước đây cô không khỏi rùng mình. Không biết đã có bao nhiêu người bị nhiễm căn bệnh thế kỉ này từ cô?[links()]

Nhìn bố mẹ và các em sống trong căn nhà ọp ẹp, nó không khỏi bùi ngùi xót xa. Từ sâu thẳm trong trái tim của con bé tuổi 15, khát khao làm giàu đã bùng cháy dữ dội. Nó đã nghĩ bằng mọi giá cũng phải đưa cả gia đình thoát khỏi cảnh bần hàn này.

Thấy bố mẹ không có khả năng cho nó học lên cao nên nó đã tự động nghỉ học rồi kiếm công việc bưng bê, rửa bát cho các nhà hàng. Mười lăm tuổi, nó đã ý thức được vẻ đẹp trời phú của mình nhờ những ánh mắt ngưỡng mộ của đám khách hàng dành tặng cho mình. Nhìn những cô gái ăn mặc sành điệu nó cũng ao ước có ngày được khoác thử lên người những bộ quần áo đắt tiền đó. 

 Mười sáu tuổi, nó phổng phao, xinh đẹp, trắng nõn nà hẳn ra. Dường như bao nhiêu năm sống trong cái đói, cái nghèo, cái cơ cực không hề có dấu vết trên ngoại hình bắt mắt của cô gái trẻ. Nó làm việc quần quật từ sáng đến tối mịt, một tháng của để ra được chút đỉnh gửi về nhà cho bố mẹ  nuôi các em. Những bộ quần áo đắt tiền đó sẽ mãi chỉ ở trong mơ ước của nó nếu như không gặp ông Quảng – một tay buôn đồ cổ có tiếng.

Từ ngày có quan hệ với ông, cô không còn phải lo chạy vạy tiền nong nữa mà tháng nào cũng có thể gửi về cho bố mẹ một số tiền lớn
(Ảnh minh họa)

Ông là khách quen của nhà hàng này và cũng thường hay lui tới thường xuyên. Thấy cô bé xinh xắn, với những đường cong tuyệt mĩ ông đã thinh thích. Cứ chờ cho cô bé chạy ra bưng bê thì ông lại bắt đầu hỏi han, quan tâm. Lâu dần thành quen và ông ngỏ ý muốn đưa cô bé về làm bồ nhí của mình. Tuy lúc đầu có ngại ngùng nhưng cô dần cảm nhận được điều gì đó đáng tin ở ông. Chính vẻ ngoài bắt mắt, phổng phao của mình mà có khai tăng thêm 2 tuổi, cô cũng không bị một ai nghi ngờ cả.

Cuộc đời cô gái trẻ đúng là “một bước lên tiên”. Những bộ váy áo trong mơ giờ đã trở thành hiện thực. Ông chủ Quảng cưng chiều cô hết mực. Từ ngày có quan hệ với ông, cô không còn phải lo chạy vạy tiền nong nữa mà tháng nào cũng có thể gửi về cho bố mẹ một số tiền lớn, lớn hơn rất nhiều so với trước đây. Ông Quảng đạt được mục đích là có người đẹp ở bên cạnh, còn cô thì giờ không hề thiếu tiền, cô đã chạm được cả hai tay vào cái giấc mộng giàu có của mình.

Chỉ có điều cô băn khoăn là dạo gần đây, ông chồng hờ của mình hay phải đi chạy hàng nhiều quá, có những lần đi đến mấy ngày liền. Những thứ đồ cổ đối với cô chẳng có chút gì bắt mắt cả thì đối với ông đó là cả một gia tài. Nếu có lỡ tay động đến cô sẽ bị ông la mắng ầm ĩ chứ không hề nhỏ nhẹ, cưng chiều như bình thường.

Nhưng từ khi vướng vào ma túy, người tình bị bắt thì cô đã biến thành ’gái’ lúc nào không hay

Chán nản quá, cô đi bar một mình trong những ngày người tình đi vắng. Tại đây, cô cũng đã tập tành hút thuốc như dân chơi chuyên nghiệp. Phì phèo điếu thuốc, mắt lim dim theo tiếng nhạc xập xình. Có người đến gạ gẫm cô “bán tình” thì cô chỉ cười nhạt nói “Tôi không thiếu tiền”. Quả thật, tiền thì cô đã có thừa rồi. Gạ gẫm mãi không được, anh chàng đó mời cô một điếu thuốc gọi là xin lỗi vì đã “mạo phạm”. Chẳng ngại ngần gì, cô rút một điếu ra hút.

Ngày hôm sau, cô cảm thấy toát hết cả mồ  hôi ra, trong người như có hàng nghìn con kiến đang bò, cắn. Hoảng sợ, không biết mình bị làm sao nên cô đã đi khám. Khi biết mình bị nghiện cô đã cười khẩy và nghĩ đến người thanh niên tối hôm trước. Thì ra anh ta đã cho cô một liều “thuốc trắng”. Gã chồng hờ của cô đã giúp đưa cô đến trung tâm để cai nghiện.

Sau khi cai nghiện thành công, cuộc sống mới đã đến với cô nhưng lần này lại là tai họa mới giáng xuống đầu cô. Ông chủ Quảng đã bị bắt trong một lần buôn lậu đồ cổ qua biên giới. Cô như người ngã xuống vực thẳm. Chán chường, nghĩ rằng không còn ai để bấu víu nữa nên cô đã lại lao vào tìm sự an ủi của thứ thuốc trắng. Có những lần cô chìm đắm trong khói thuốc đến mấy ngày liền không ló mặt ra đường. Giờ đây, sau những chuyện đã xảy ra, cô chỉ còn tìm thấy sự bình yên duy nhất trong làn khói trắng.

Nhu cầu càng ngày càng cao nên đồ đạc còn lại trong nhà đã đội nón ra đi. Cứ thế cho đến ngày cô chỉ còn có vài chục nghìn trong túi, đi mua được một tép thuốc, không đủ cho một lần “phê” của cô. Cơn vật vã đói thuốc đã làm cho cô lăn lộn dưới đất. Khi cơn vật thuốc đã qua, cô phải ngồi nghĩ cách kiếm ra tiền để thỏa mãn. Trong lúc mụ mẫm, cô vẫn còn nhớ được hình ảnh những cô gái điếm ở vũ trường mà cô đến trước đây. Lao vào tủ quần áo chọn ra bộ đồ bắt mắt nhất, cô tiến đến các quán bar, vũ trường để bắt khách.

Kết quả của những lần ’đi khách’ đó là cô đã tự chấm dứt cuộc đời mình bằng căn bệnh thế kỉ

Với vẻ đẹp ngoại hình nên cô chẳng gặp khó khăn gì khi lọt vào mắt xanh của những người khách làng chơi. Với số tiền kiếm được, cứ sau khi “đi khách” cô lại nằm dài hưởng thụ trong khói thuốc. Nhưng khoảng thời gian đó cũng không kéo dài được lâu vì thứ “hàng trắng” này tàn phá nhan sắc rất nhanh. Chẳng mấy chốc mà cô đã xuống sắc một cách tàn tạ và bị đẩy ra làm gái đứng đường. Do không có bảo kê “giữ đất” nên cô thường bị bắt nạt, đánh đập.

Dần dần, số tiền ít ỏi kiếm được từ việc bán dâm cũng chẳng đủ cho cô có thể “phê” được. Có những lần đang đứng bắt khách thì bị lên cơn vật thuốc, cô nằm ngã lăn ra đất quằn quại, những người khách đó sợ quá không dám đến với cô nữa.

Càng ngày cô càng cảm thấy khó ở, sức khỏe yếu dần đi, khi không còn đủ sức lực để đi khách nữa, cô cố gắng lấy nốt số tiền còn lại đem đi khám. Cầm tờ giấy xét nghiệm nhiễm AIDS trên tay, cô cười chua xót. Cô sắp chết rồi, cô đã bị nhiễm giai đoạn cuối rồi. Nghĩ lại những lần “đi khách” trước đây cô không khỏi rùng mình. Không biết đã có bao nhiêu người bị nhiễm căn bệnh thế kỉ này từ cô?

Theo Eva.vn